PokeArt
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

2 posters

Go down

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi! Empty Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 8:30 pm

Nguồn: hau1.info/forum

Mấy suy nghĩ về Đại học


Tôi viết bài này với mong muốn giúp đỡ các em học sinh phổ thông có được lựa chọn đúng đắn và thích hợp khi thi vào đại học.

ất cả các em học sinh hiện nay đều cân nhắc rất nghiêm túc khi chọn và
thi vào các trường đại học. (Tất nhiên, đó là chuyện bịa. Chỉ có hai
việc mà thanh niên thực sự nghĩ đến: karaoke và trai gái. Nhưng xét cho
cùng, chúng cũng có liên quan đến trường đại học.)

Trường đại học là một tập hợp các gian phòng mà các em sẽ ngồi ở đó
trong khoảng 2000 tiết để ghi nhớ kiến thức. 2000 tiết này được chia
trải qua 4 năm; thời gian còn lại dành để ngủ và hò hẹn.
Có hai loại kiến thức cơ bản sau đây:
· Kiến thức cần thiết cho cuộc sống sau này (2 tiết); bao gồm cách
gọi điện thoại theo dịch vụ mà người nhận điện trả cước phí, và cách
tẩy vết ố cà-phê hay nhựa cây trên quần áo pi-ja-ma.
· Kiến thức không cần thiết cho cuộc sống sau này (1998 tiết); bao gồm
các môn học có tên tận cùng bằng ology, osophy, istry, ics , v.v. Phải
học như thế này: các em ghi nhớ những gì thầy giảng, chép chúng lại vào
bài thi, và sau đó quên chúng đi. Nếu chẳng may không quên được thì các
em sẽ trở thành giáo sư và suốt đời không ra trường được.

Quên được mọi việc là điều rất khó. Chẳng hạn hồi tôi học ở đại học,
tôi cần phải ghi nhớ (đừng hỏi tại sao) tên của ba nhà thơ theo chủ
nghĩa siêu hình kiểu như John Donne. Thực ra tôi đã cố quên được một
tên, nhưng hai cái tên còn lại, Vaughan và Crashaw, vẫn chưa quên được.
Nhiều lúc tôi cần phải ghi nhớ những điều quan trọng hơn, như vợ tôi
dặn là phải mua cá ngừ ngâm dầu chứ không phải ngâm nước, nhưng hai cái
tên Vaughan và Crashaw cứ hiện lên trong đầu, chính cái lúc tôi đang
trong siêu thị. Thật là vô cùng lãng phí những nơ-ron thần kinh một
cách không cần thiết.
Sau một đến hai năm khoa học cơ bản, là lúc các em lựa chọn chuyên
ngành, tức là môn học mà các em cần phải nhớ nhiều nhất và quên các môn
khác đi. Ðây là một lời khuyên quan trọng: đừng chọn các môn liên quan
đến Hiện Tượng Ðã Biết và Câu Trả Lời Ðúng.
Ðiều đó có nghĩa là các em không nên chọn toán học, vật lý học, sinh
vật học hay hoá học; bởi vì chúng liên quan đến những Hiện Tượng Ðã
Biết hoặc Câu Trả Lời Ðúng. Ví dụ, nếu các em chọn toán học và vào một
ngày đẹp trời thầy giáo hỏi, "Lấy cô-sin của góc phần tư, sau đó căn
bậc ba và lấy 5 chữ số chính xác sau dấu phẩy". Nếu các em không nói
đúng cái số mà ông giáo có trong đầu, các em sẽ trượt. Hoá học cũng
thế. Nếu các em viết trong bài thi rằng các-bon và hy-dro kết hợp lại
sẽ thành cây sồi, các em trượt ngay. Ông giáo muốn các em phải nói đúng
cái điều mà ông ấy biết và các nhà hoá học khác cũng cho là đúng. Các
nhà khoa học luôn chặt chẽ và khắt khe như thế.
Tóm lại các em nên chọn các môn như: văn học, triết học, tâm lý học,
hay xã hội học. Ðó là các môn mà không ai hiểu được trọn vẹn, người ta
cũng không đồng nhất quan điểm, và hầu như không có các sự kiện thực tế
rõ ràng. Tôi đã kinh qua bốn môn trên, nay xin tóm lược như sau.
VĂN HỌC:
Các em sẽ phải viết những bài luận về những cuốn sách dày cộp mà các em
chỉ kịp đọc lướt tên những đề mục trước khi vào phòng thi. Ðây là cách
đạt điểm cao môn văn: các em đừng bao giờ viết điều mà một người bình
thường khác cũng viết. Ví dụ, các em được giao nghiên cứu cuốn ‘Moby
Dick’. Một người bình thường khác sẽ viết rằng Moby Dick là một chú cá
voi trắng vì chữ ‘cá voi trắng’ được đề cập đến 11000 lần ở trong sách.
Các em hãy viết Moby Dick là Cộng hoà Ai-Len. Ông giáo vốn đã mệt mỏi
vì đọc hàng đống bài giống nhau, hơn nữa ông cũng đâu có ưa gì Moby
Dick, và các em sẽ đạt điểm sáng tạo rất cao. Nếu các em có khả năng
dựng đứng mọi việc từ một tiểu thuyết đơn giản, các em chắc chắn sẽ
thành công trong môn văn.
TRIẾT HỌC:
Ðiều cốt tuỷ triết học là ngồi suy tư một mình nhiều giờ trong một căn
phòng, quả quyết rằng trên đời này chẳng điều gì là có thực cả, sau đó
đi ăn.
TÂM LÝ HỌC:
Ðối tượng nghiên cứu của các nhà tâm lý học là chuột và giấc mơ. Suốt
một học kỳ liền tôi đã dành để huấn luyện một con chuột sao cho nó bấm
vào một nút với một tần suất nhất định, sau đó tôi huấn luyện anh bạn
cùng phòng làm được như vậy. Con chuột học nhanh hơn nhiều. Còn anh bạn
tôi bây giờ là bác sỹ. Nghiên cứu giấc mơ cũng rất thú vị. Tôi có một
ông giáo luôn tuyên bố rằng bất kể điều gì ta mơ thấy–máy kéo, Arizona,
bóng chày, hay ếch nhái–đều liên quan đến bộ phận sinh dục. Ông luôn
luôn quả quyết như vậy. Không một ai muốn ngồi cạnh ông cả. Nếu các em
thích chuột hoặc mộng mị, hoặc nếu tốt hơn là thường xuyên mơ thấy
chuột, các em chắc chắn sẽ thành công môn tâm lý học. XÃ HỘI HỌC:
Ðây chính là môn thông tuệ số một. Tôi đã tham dự nhiều giờ về xã hội
học và đọc hàng tấn sách liên quan, nhưng chưa lần nào gặp được một
câu, một mệnh đề sáng sủa, rõ ràng cả. Những nhà xã hội học luôn tỏ ra
mình là một nhà khoa học, vì thế hầu hết thời gian và công sức được
dành để chuyển đổi một điều đơn giản, rõ ràng thành những câu văn trịnh
trọng khó hiểu và nghe có vẻ khoa học. Nếu các em định theo môn này,
các em cũng cần học cách làm như vậy. Chẳng hạn các em muốn nói rằng
khi một em bé ngã nó sẽ khóc, các em hãy viết thế này: "Những quan trắc
thống kê về hành vi sơ khởi của những người vị thành niên đã cho thấy
rằng có một quan hệ hữu cơ giữa hành động rơi xuống nền đất cứng với
hoạt động phối hợp giữa tuyến lệ và thanh quản, gọi là ‘hành vi
khóc’...." Nếu các em viết liên tục được 50—60 trang như vậy, chắc chắn
sẽ được chính phủ đặc cách trao giải thưởng lớn.
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1085029
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi! Empty Re: Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 8:32 pm

Về nhà mới

Ngồi giữa gian bếp nhà mới, quanh tôi là hàng trăm hộp các-tông đủ loại
kích cỡ khác nhau, trên từng hộp đều dán nhãn rõ ràng "BETH". Vợ tôi,
Beth, đang cẩn thận mở một chiếc hộp. Cô ấy cắt lần lượt nhiều lớp băng
keo, mở nắp hộp và lôi ra một vật được gói kín trong 2000 mét vuông
giấy báo. Cô ấy mở gói giấy ra, hết lớp này đến lớp khác, và đây là cái
thứ đã được gói ghém cẩn thận đến như thế: một tách cà-phê.
Trong ấy vẫn còn một ít cà-phê.
Nếu quý vị thắc mắc là tại sao chúng tôi lại đi gói tách cà-phê cùng
với cà-phê trong đó, xin được thưa rằng: chúng tôi không ngớ ngẩn như
vậy. Chúng tôi NGỚ NGẨN HƠN THẾ RẤT NHIỀU. Ðiều mà chúng tôi đã làm là
TRẢ TIỀN THUÊ NGƯỜI KHÁC để gói tách cà-phê ấy lại.
Tôi muốn nói đến ở đây là những thợ chuyển nhà chuyên nghiệp. Họ học
thành nghề tại những trường đào tạo đặc biệt. Ðây là ví dụ trong một
bài trong kỳ thi tốt nghiệp:
Khi bạn đang gói ghém đồ đạc cho khách hàng thì đột nhiên bạn phát hiện
một thi thể mình đầy thương tích trong nhà. Bạn phải làm gì trong tình
huống ấy:
a. Gọi xe cứu thương.
b. Báo cảnh sát.
c. Gói ghém cẩn thận trong giấy báo và xếp vào hộp các-tông.

Tất nhiên câu trả lời đúng là câu (c) -- một thợ chuyển nhà chuyên
nghiệp phải có trách nhiệm gói ghém cẩn thận BẤT KỲ THỨ GÌ. Nếu như hồi
chiến tranh vùng vịnh năm 1990, tổng thống George Bush cử một đoàn thợ
chuyển nhà chuyên nghiệp sang Kuwait thì chắc chắn hôm nay toàn bộ quân
lực Iraq đã được gói lại cẩn thận trong hàng triệu chiếc hộp để ngoài
sa mạc và được dán một loại nhãn giống nhau: "IRAQ" (hoặc là "BETH"
cũng vậy). Và ngài Saddam Hussein phải mất vài thập kỷ mới khôi phục
được quân đội: "Thử mở hộp này xem trong đó là gì nhỉ... úi chà! Lại hạ
sĩ! Không biết bọn binh nhì của mình được xếp vào hộp nào kia chứ!"
Ðấy chính là tình huống của chúng tôi hôm nay, đầy nhà những hộp là hộp.
Hôm nay vợ chồng tôi phải chuyển nhà vì ngôi nhà cũ đã hư hỏng sau vụ
núi lửa Andrew. Mới đầu chúng tôi tưởng rằng có thể sửa lại được, nhưng
đến khi xem bản dự toán của tay chủ xây dựng:
Chủ xây dựng: Ðấy, hai ông bà thấy chỗ kia chứ?
Chúng tôi: Chỗ nào nhỉ?
Chủ xây dựng: Chỗ cái cây đổ trên dầm cái ấy.
Chúng tôi: Cái đấy gọi là ''dầm cái'' à?
Chủ xây dựng (nói với tay giúp việc): Quay ra xe lấy bản dự toán lại đây. Tớ phải điền thêm mấy con số không vào mới được.

Vậy là cần phải đại tu căn nhà cũ. Mà quý vị biết đấy, để đưa căn nhà
trở về nguyên trạng ban đầu, vợ chồng tôi phải qua ba bước như sau:
Bước 1: Chúng tôi chuyển ra khỏi nhà.
Bước 2: Chúng tôi dọn đến tạm ở một nơi trung gian.
Bước 3: Chúng tôi chết già ở đấy.

Lý do của bước số 3 là thời gian để đại tu một căn nhà -- không tin,
quý vị thử hỏi ai đó đã từng đại tu nhà mà xem -- là không thể kết thúc
trong thời gian sống của quý vị được.
Cuối cùng sau khi bán căn nhà cũ cho một người tên là Frank, chúng tôi
cũng đã dọn đến nhà mới. Một căn nhà hoàn toàn mới, ở đó mọi thứ như
bồn nước, máy giặt đều hoạt động, tường và sàn đều trát kín và sạch sẽ,
hơn nữa đằng sau nhà không bốc ra một cái mùi ẩm thấp và hôi hám. Tóm
lại là hoàn toàn khác ngôi nhà cũ (xin lỗi Frank, hy vọng cậu sẽ sớm
quen thôi!) Và khi lần đầu tiên trong đời chúng tôi được bước vào nhà
mới của chính mình, thì một cảm giác lâng lâng khoan khoái dễ chịu tràn
ngập trong khoảnh khắc 10 giây, đó là thời gian đủ để chú chó thứ hai
của chúng tôi, Zippy, tìm được một chỗ đệm trắng và làm bậy một bãi
(chuyện thật, không bịa tí nào). Nhưng vợ chồng tôi không hề phạt nó,
vì biết rằng trong đầu nó đang diễn ra phép tư duy lô-gic tam đoạn luận
của loài chó:
Không được đi bậy trong nhà mình.
Ðây không phải là nhà mình.
===> Vậy, có thể đi bậy.
Tất nhiên chúng tôi nhanh chóng quên đi lỗi lầm của Zippy vì còn có
nhiều việc khác phải làm cho ngôi nhà mới. Chẳng hạn tạo vài đường rạch
trên thảm cũng như hàng đống vết tay trên tường. Và chúng tôi bắt đầu
làm ngay, với mong muốn tràn trề sẽ được đón nhận nhiều năm tháng hạnh
phúc ở căn nhà mới này. Trong thời gian chờ đợi ấy, chúng tôi hy vọng
sẽ may mắn xác định được cái hộp đựng thằng cu Rob con trai tôi. (End)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1085029
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi! Empty Re: Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 8:33 pm

Tìm việc

Mỗi người chúng ta nên chọn cho mình một nghề nghiệp. Một công việc ổn
định sẽ đem đến cho quý vị tiền bạc để tiêu, và một cái gì đó để làm từ
Thứ Hai đến Thứ Sáu hàng tuần, khi mà chương trình ti-vi chẳng có gì
thú vị.
Có một thực tế: mặc dù nhiều bạn trẻ rất muốn, nhưng tìm cho được một
việc làm tốt để mở đầu cho một sự nghiệp tiến thân lâu dài, là một
trong những khó khăn bậc nhất hiện nay. Hãy tin tôi, dẫu thế nào đi
nữa, hoàn cảnh bây giờ vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với những năm trước
đây. Thí dụ thời Trung cổ chẳng hạn, chỉ có hai việc làm tốt, đó là làm
vua và làm quý tộc. Hơn nữa hầu như không có cơ may cho quý vị thi
tuyển vào những chức vụ này. Vì vậy người ta hầu hết đành chọn vào làm
nông nô hoặc chiến binh. Mục ‘Tìm Việc’ ở một tạp chí thời Trung cổ
thường có nội dung kiểu như sau:
CẦN TUYỂN NÔNG NÔ–Yêu cầu thành thạo chăn dắt và ăn ngủ với cừu;
biết làm đất và gieo hạt bằng que. Phải tự trang bị que. Cừu sẽ được
giao khi nhận việc.
CẦN TUYỂN CHIẾN BINH–Yêu cầu thành thạo đâm chém và cướp bóc. Có thói quen sống tập thể và ở ngoài trời.

Những việc làm như vậy nói chung không hứa hẹn tiến thân là mấy. Cứ cho
là quý vị làm suất sắc công việc một nông nô đi nữa, thì cùng lắm là
quý vị dành dụm được ít tiền và trở thành nông dân. Còn nếu quý vị là
một chiến binh tận tuỵ? May lắm là sau hai mươi năm chinh chiến, tiểu
đội trưởng sẽ tặng quý vị một chiếc đồng hồ vàng, và rồi sẽ giết quý vị
để đoạt lại.
Tình hình bây giờ đã khá hơn nhiều. Nhưng quý vị vẫn phải hết sức thận
trọng khi lựa chọn công ăn việc làm, bởi vì rất dễ bị thông tin đánh
lừa. Chẳng hạn nếu quý vị xem quảng cáo trên ti-vi để tìm việc, quý vị
sẽ được thuyết phục rằng nếu gia nhập quân đội, thì khi giải ngũ quý vị
đã tiếp thu được rất nhiều kỹ năng nghề nghiệp. Chắc quý vị hiểu tôi
muốn nói cái quảng cáo nào rồi chứ: họ chiếu những người lính đang sửa
chữa xe tăng hoặc đang nhảy dù trên ti-vi. Tôi không định nói rằng
những kỹ năng nghề nghiệp ấy là không hữu ích. Tôi chỉ muốn nói rằng
những nhân vật tầm cỡ ngoài xã hội, ví dụ như tổng giám đốc điều hành
IBM, hầu như không bao giờ có nhu cầu phải sửa xe tăng hay nhảy dù gì
cả. Những doanh nhân thực sự thành đạt bao giờ cũng đợi hạ cánh an toàn
rồi mới bước ra khỏi máy bay.
Một nguồn thông tin sai lệch nữa là trường học. Thầy giáo ở trường luôn
dạy học sinh rằng nếu muốn thành công trong sự nghiệp, thì học sinh
phải học và ghi nhớ rất nhiều kiến thức, ví dụ thủ đô của Bolivia tên
là gì. Quý vị có thật sự tin rằng một người thành đạt có thể nói được
tên thủ đô của Bolivia không? Tất nhiên là không. Chỉ có mỗi một người
có thể nhớ được tên thủ đô của Bolivia: đó chính là thầy giáo. Liệu quý
vị có muốn trở thành giáo viên hay không? Liệu quý vị có muốn dành trọn
thời gian còn lại của cuộc đời mình để đứng trên bục và giảng dạy cho
một lũ trẻ thò lò mũi xanh rằng chúng phải nhớ tên thủ đô của Bolivia
là gì hay không? Tất nhiên là không. Ðiều quý vị muốn là làm thế nào
kiếm được nhiều tiền, được ngồi trong một văn phòng sang trọng, tiện
nghi đầy đủ, có nhiều nút ấn và chỉ cần ấn một nút là có ngay một tách
cà-phê. Kết luận: quý vị nên ghi nhớ càng ít càng tốt những kiến thức
vô bổ ở học dường và sau khi tốt nghiệp hãy kiếm ngay một công việc
trong chính phủ.
Chính phủ là nơi có rất nhiều công việc hấp dẫn. Ví dụ nếu quý vị được
làm cựu tổng thống Hoa Kỳ chẳng hạn. Ðây là công việc rất hời, quý vị
được trả lương hậu hỹ và hầu như không phải làm gì cả. Việc duy nhất
quý vị phải làm là viết hồi ký, và thực ra hồi ký ấy cũng sẽ chẳng có
ai đọc. Nếu được làm cựu tổng thống, quý vị chỉ cần dở một trang ở
quyển bốn cuốn Bách Khoa Toàn Thư Liên Hiệp Anh và chép ra, rồi tuyên
bố đó là hồi ký của quý vị.
Quý vị cũng nên thử vào làm chánh án toà án tối cao quốc gia. Lương
cũng cực kỳ hấp dẫn và quý vị hầu như sẽ không bao giờ bị đuổi việc,
trừ khi quý vị bị phóng viên đưa lên báo là đang ở trần truồng ngoài
đường hoặc một cái gì đó tương tự. Quý vị cũng sẽ không nhất thiết phải
hiểu biết gì về Pháp luật. Nếu bị ai hỏi, một chánh án toà án tối cao
chỉ cần nói, "Tôi chưa thể kết luận được. Hãy để tôi tham khảo ý kiến
hai bên và ý kiến các luật sư khác." Sau đó quý vị chỉ cần bỏ phiếu
theo số đông là xong. Công việc thực sự duy nhất mà quý vị phải làm là
mặc bộ đồ váy của chánh án.
Nếu không thể kiếm được việc làm trong Chính phủ, quý vị có thể thử
sang làm bên các hãng tư nhân và cổ phần. Tất nhiên công việc ở đây
không được hời lắm như công việc trong Chính phủ, bởi vì đa số các hãng
đều đòi hỏi quý vị phải thực sự làm việc. Hiển nhiên công việc tốt nhất
là làm tổng giám đốc điều hành, mặc dù chức vụ này cũng tiềm tàng nhiều
cạm bẫy. Chẳng hạn khi Lee Iaccocca được làm tổng giám đốc điều hành
hãng Chrysler, ông ấy cứ tưởng rằng sẽ được ngồi yên suốt ngày trong
văn phòng, ăn vận và chi tiêu những thứ đắt tiền, và thỉnh thoảng ký
vào các giấy tờ do thư ký đưa lên. Nhưng thay vào đó, thỉnh thoảng ông
lại phải xuất hiện trước công chúng, trước những phóng viên truyền
hình, rồi phải bị bẽ mặt trước hàng loạt câu hỏi, và cuối cùng phải
tuyên bố rằng nếu ai mua ô-tô của ông, ÔNG SẼ TRẢ TIỀN cho người ấy. Có
lẽ công việc tốt nhất trong lãnh vực công ty tư nhân và cổ phần, là làm
công nhân xây dựng. Thoạt nghe thì đó có vẻ là một công việc nặng nhọc,
suốt ngày bưng bê các đồ vật nặng để xây nhà cao ốc. Nhưng quý vị thử
quan sát thật kỹ những công nhân xây dựng xem, họ có làm gì đâu. Họ chỉ
đi đi lại lại, uống cà-phê và hò hét với nhau. Chứ tôi có thấy họ xây
dựng toà cao ốc nào đâu. Tôi cũng thật sự không biết ai xây dựng những
toà nhà ấy. Phải chăng chúng được xây vào đêm. Có lẽ do những bàn tay
của nông nô.
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1085029
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi! Empty Re: Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 8:35 pm

Hành trang khoa học

Có thể quý vị chưa nhận ra, nhưng hiện nay chúng ta từng ngày từng giờ
đang được thừa hưởng những lợi ích lớn lao do khoa học đem lại. Ví dụ,
khi quý vị bật đài thì quý vị có thể yên tâm là sẽ được nghe âm nhạc
phát ra từ đó; nhưng đã bao giờ quý vị tự ngẫm nghĩ rằng liệu điều kỳ
diệu ấy có xảy ra được không nếu thiếu vắng đóng góp của các nhà khoa
học?
Ðúng thế: bên trong đài chắc chắn phải có các nhà khoa học tí hon đang chơi nhạc!
Vâng, khoa học đóng vai trò sống còn trong cuộc sống của chúng ta;
nhưng khi động đến vấn đề hành trang khoa học thì rất có thể quý vị còn
hiểu biết quá ít. Tôi viết như vậy dựa trên một nghiên cứu gần đây của
Tổ Chức Khoa Học Quốc Gia, cho biết rằng hầu hết dân Mỹ không nắm được
những định luật cơ bản của khoa học.
Ðể minh chứng kết luận trên với chính bản thân mình, quý vị hãy thử sức
với ba câu hỏi sau đây, trích từ các câu hỏi của Tổ Chức Khoa Học Quốc
Gia:
1. Ðúng hay sai: con người đầu tiên đã từng sống cùng thời với khủng long?
2. Cái gì chuyển động nhanh hơn: ánh sáng hay âm thanh?
3. Hãy cho biết DNA (ADN) là gì?

h h h
Quý vị đã xong chưa? Nào, chúng ta thử xem đáp án.

1. SAI. Thực tế là tất cả các con khủng long đã bị diệt chủng
khoảng hơn một tuần trước khi xuất hiện con người đầu tiên, có lẽ dưới
dạng như Bob Dole. ấy thế mà hầu hết dân Mỹ lại lầm tưởng rằng loài
người và khủng long đã từng chung sống. Hiểu biết sai lầm này bắt nguồn
từ những thông tin đại chúng hết sức lệch lạc, điển hình là một xê-ri
phim hoạt hình hàng ngày "Gia đình Flintstones", trong đó có một gia
đình hoang dã Flintstones nuôi một chú khủng long tên là Dino.
Nhưng trái lại, theo các nhà khảo cổ học, những người đã nghiên cứu rất
kỹ các hoá thạch với độ chính xác rất cao bằng một phương pháp gọi là
"bán rã đồng vị các-bon", thì Dino thực ra chỉ là một nhân vật do diễn
viên đóng giả thôi. "Tôi cho rằng đó là Barney," một nhà khảo cổ gần
đây vừa tuyên bố.
2. Ðể trả lời câu hỏi này, chúng ta cần quan sát một cơn bão ập
đến và khi xảy ra một tia sét đánh xuống. Ðầu tiên quý vị sẽ nhìn thấy
tia chớp; rồi sau đó nghe thấy tiếng sấm; tiếp đó là tiếng người thét
lên, nếu tia sét đánh trúng ai đó; cuối cùng là các tiếng kêu, tiếng la
hét của những người đứng gần đó và chứng kiến cảnh này. Từ hiện tượng
này chúng ta rút ra kết luận là ánh sáng đi nhanh hơn âm thanh, bởi vì
ánh sáng xuất phát từ trên trời và lập tức bị lực hấp dẫn hút xuống,
còn âm thanh thì chuyển động lan toả và bị chuyển động tự quay của quả
đất kéo đi.
3. DNA là viết tắt của một thuật ngữ di truyền học là:
"deoxyribonucliecantidisestablishmentarianism, " một chuỗi ký tự rất
phức tạp được tìm thấy bên trong cơ thể con người dưới dạng những gen
rất nhỏ được gọi là "chromosomes". Thông tin chứa trong chuỗi DNA quyết
định các đặc tính sinh học của mỗi chúng ta như giới tính, màu mắt,
tuổi tác, và số chứng minh thư. Các nhà di truyền học cũng có một khám
phá kỳ diệu là các gen này cũng rất giống với các gen của những loài
động vật khác.
Phát minh trên đã đưa đến một hướng nghiên cứu mới phục vụ nhân loại
bằng cách thay đổi gen, điển hình là các thí nghiệm với ruồi giấm để
tách ra được gen gây bệnh hói đầu. Các nhà sinh vật học sở dĩ chọn ruồi
giấm để nghiên cứu vì họ nhận thấy rằng hầu hết tất cả ruồi giấm đều
không có tóc. Chương trình này đã kéo dài chín năm và tiêu tốn 31 triệu
đô-la, nhưng kết quả thì thật hoàn mỹ: khi đối chiếu một nhóm các ruồi
giấm đã đổi gen với các ruồi giấm không đổi gen, người ta đều thấy đó
là các chấm đen đen, bởi vì cách duy nhất mà nhà sinh vật học bắt ruồi
giấm đứng im để quan sát dưới kính hiển vi là đập bẹt chúng một cái
bằng cuốn tạp chí Khoa Học Hoa Kỳ Hôm Nay.
h h h
Nếu câu trả lời của quý vị không đạt theo đáp án thì cũng xin đừng quá
lo lắng. Quý vị không đơn độc, vì theo kết quả của Tổ Chức Khoa Học
Quốc Gia, có 25 phần trăm, tức là cứ 6 người thì mới có một người, trả
lời đúng những câu hỏi trên.

Và nếu quý vị cho rằng đó là một nhận xét đáng buồn, thì có lẽ quý vị
nên xem những bức thư độc giả sẽ gửi cho tôi, trong đó có bài viết này
gửi kèm với đoạn "25 phần trăm" và "6 người thì có một" được khoanh
tròn trong mực đỏ với hàng đống nhận xét rằng con số ấy không đúng./.
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1085029
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi! Empty Re: Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

Bài gửi by chatonsanhdieu Tue Jun 02, 2009 8:36 pm

Cần biết gì khi chơi thú kiểng

Vật kiểng đầu tiên của tôi chính là món quà No-en mẹ tôi cho thằng con
mười tuổi: một đàn kiến. Một món quà hết sức không bình thường–tất
nhiên, tôi rất thông cảm vì đấy là hậu quả của sức ép ngày lễ No-en
đang đến gần trong khi người ta không còn nghĩ nổi là nên tặng cái gì
cho thật đặc biệt và bất ngờ. Khi đó nhà tôi vốn đã phát sốt lên vì
nhiều kiến quá, và mẹ tôi rất ghét chúng. Bà phải lấy chổi để xua chúng
đi.
Nhưng đàn kiến kiểng của tôi hoàn toàn không phải là đám kiến nhà thông
thường. Chúng là những con kiến có giáo dục và có chuyên môn. Chúng
được mua về với mong muốn là tôi nuôi chúng bằng nước đường và chúng sẽ
dạy tôi xem cách thức các con kiến sẽ làm gì trong không gian riêng tư
của mình, ví dụ, cách chúng tranh nhau một miếng thịt thối như thế nào.
Thế là tôi cho chúng uống nước đường, đặt tên cho từng con trong
đàn,... và hai ngày sau chúng lăn ra chết, có lẽ vì bệnh sâu răng. Tôi
vẫn nhớ là đã rất buồn và luyến tiếc vì hồi đó tôi chưa biết rằng người
ta vẫn thường dùng một quyển sách bìa cứng để đập chết những con kiến
trong nhà.
Ðấy là tất cả những gì cần biết khi chơi thú kiểng: Ngay khi quý vị đặt
cho con vật nào đó một cái tên, chúng đột nhiên không còn là một con
vật thông thường mà quý vị ngẫu nhiên gặp trên đường–chúng đã là một
thành viên trong gia đình–và quý vị không thể đem chúng ra để đập chết
ăn thịt được nữa. Lấy bò làm ví dụ. Quý vị chắc chẳng áy náy tí nào khi
chén một miếng bít-tết. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi quý vị đã có mấy
phút dạo chơi sánh đôi với một chú bò nào đó: quý vị sẽ yêu mến chính
con bò ấy, để rồi biết đâu lại chẳng muốn bắt chuyện thân mật với nó
nữa chứ.
Chị tôi, Kate, cũng có cái thứ tình cảm yêu thương sinh vật chóng vánh
như vậy. Hồi tôi còn nhỏ, gia đình cùng nhau đi ăn đồ biển; ở đó có một
cái bể kính chứa rất nhiều tôm hùm. Chúng luôn ngoe nguẩy đôi càng và
hé mắt ngó nhìn thực khách. Chị Kate đã nhanh chóng đặt tên cho từng
con tôm hùm, rồi chỉ sau vài phút đã chúi mũi vào bể và bắt đầu tỉ tê
đủ chuyện tâm tình trên đời. Kết quả là mọi người không ai còn dám ăn
nữa. Họ tần ngần nhìn vào đĩa và băn khoăn tự hỏi không biết con tôm
trên đĩa được Kate đặt tên là gì. Bây giờ chị Kate đã hoàn toàn ăn
chay.
Nhờ những cố gắng của chị tôi mà hồi nhỏ chúng tôi đã từng có đủ loại
thú kiểng khác nhau. Ví dụ những con vật lông mịn ngớ ngẩn như chuột
bạch hay là thỏ. Chúng chẳng biết làm gì ngoài việc chạy lóc cóc đó đây
rồi đứng lại nhìn quanh, trông rất tội nghiệp. Chị em tôi không bao giờ
nuôi chúng được lâu vì chẳng mấy chốc chị cảm thấy thương hại cho cuộc
sống trong cũi và thả chúng ra để chạy về rừng. Chị cho rằng đó là một
ân huệ to tát, nhưng có lẽ chúng cũng chẳng sống được lâu vì phải yếu
đuối lần mò kiếm tìm các viên thức ăn xưa vẫn luôn sẵn có trong nhà.
Hồi bé chị em tôi cũng đã từng nuôi nhiều loài bò sát, như rắn, cóc hay
kỳ giông. Nhưng chị Kate có lẽ không thành công lắm khi chuyện trò với
những loài bò sát này. Các nhà bác học xếp bò sát vào loại "động vật
máu lạnh", nghĩa là chúng chỉ nghĩ đến tàn sát và bạo lực. Không biết
quý vị còn nhớ một bộ phim của Nhật Bản sản xuất vào những năm 50
không: sau một thảm hoạ nguyên tử, những phóng xạ thất thoát đã biến
những loài bò sát trở thành khổng lồ như những con khủng long thời tiền
sử. Chúng liền lan rộng đến những thành phố lân cận, lật đổ những đoàn
tầu và ăn thịt người. Ðấy chính là mong ước của những loài bò sát. Nếu
quý vị nuôi một con thằn lằn, quý vị sẽ thấy nó thầm lặng suốt ngày
trong chuồng, giương cặp mắt tinh ranh nhìn quý vị, trong trái tim băng
giá chỉ có một ý nghĩ: "Ta muốn hôm nay chuyện ấy sẽ xảy ra. Sẽ có một
tai nạn nguyên tử. Ta sẽ được tắm mình trong những tia phóng xạ. Ta sẽ
ăn tươi nuốt sống tất cả bọn ngươi. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Nghe
đến mà rợn cả người, nhưng hãy tin tôi đi, vì đó là sự thật.
Theo suy nghĩ của một người am tường thú vật kiểng như tôi, thì chỉ có
loài chó là loại thú kiểng tuyệt vời nhất. "Chó" ở đây tôi muốn nói đến
là một con "chó" thật sự: to lớn, răng nhọn, luôn chảy dãi và có hơi
thở hôi thối; chứ không phải cái đồ bé tẹo kêu ót ót, cứ thích ngồi
trong lòng mọi người, rồi lại hay nhảy cẫng lên hệt như một kẻ bợ
đỡ–những nhà sinh vật học cho rằng đó không phải loài chó, mà nên xếp
vào họ gối nệm.
Ðiều tôi khoái nhất là chó thường có khả năng nghe chuyện của con
người. Tôi thường bỏ hàng giờ tâm sự về mọi quan điểm nhân sinh với
Shawna, con chó Ðức nòi Shephard của tôi. Shawna nuốt từng lời tôi nói;
còn tôi chỉ tiếc là không hiểu được những gì Shawna nói mà thôi:
Tôi: Mày biết không, Shawna, tao rất quan tâm đến những sự kiện xảy ra ở Châu Phi thời gian gần đây.
Shawna: Không biết có gì bỏ bụng không nhỉ.
Tôi: Tình hình phát triển và quan hệ song phương với Việt Nam cũng rất quan trọng và đáng lưu ý.
Shawna: Sắp được ăn rồi đây.
Tôi: Tất nhiên, phản ứng vừa rồi của Cuba cũng có ảnh hưởng nhất định.
Shawna: Ông ấy chuẩn bị vào bếp lấy ít xương thì phải.

Theo kinh nghiệm của tôi thì loài mèo không thể có được tình cảm sâu
sắc như vậy. Nếu một con mèo thích quý vị, nó sẽ thể hiện tình cảm bằng
cách găm những móng nhọn vào da thịt quý vị, sau đó leo tót lên chân và
rồi làm một-cái-gì-đó-mà-chỉ-Chúa-mới-biết lên mặt quý vị. Vì vậy tôi
không có quan hệ gần gũi lắm với loài mèo.
Cũng có nhiều rắc rối khi nuôi một số thú kiểng khác. Ngựa chẳng hạn.
Chúng là loài động vật to lớn và có móng guốc, vì thế chúng có thể dễ
dàng giẫm nát người ta thành cám chỉ trong tích tắc. Quý vị không nên
đặt lòng tin vào ngựa, bởi vì quý vị không thể nhìn thấu được cặp mắt
chúng. Hai con mắt to bằng quả bi-a của một con ngựa được bố trí ở hai
bên đối diện của đầu, cách nhau đến mấy chục phân. Vì thế một mắt đang
nhìn quý vị một cách hữu hảo, trong khi mắt kia–ở phía quý vị không
thấy– đang đảo điên toan tính: "Ta mà giẫm chết thằng này thì đã
sao..."
Tôi cũng có một quy tắc là không nên nuôi cá, bởi vì cứ lần nào nuôi
cá, điều ấy cũng xảy ra. Sau khi được cho vào bể, lũ cá lần nào cũng
làm cái điều mà tất cả những con cá đều làm: Tìm cách trốn khỏi bể.
Chúng bơi đến một đầu bể và tự nhủ với nhau, "A! Không phải lối này!";
rồi chúng quay lại và bơi đến đầu bể bên kia và lại nói, "A! Có lẽ ở
bên kia!". Cứ như thế chúng quay đi quay lại như thế suốt ngày, cho đến
một hôm nào đó chết mục thì thôi.
Cứ khoảng 5 năm một lần, vợ tôi lại cao hứng nuôi cá cảnh nhiệt đới.
Chúng tôi chi khoảng 50 đô-la để mua cá, thức ăn và thuốc cho cá, bộ
lọc nước, và một loại sỏi đặc biệt cho cá. Chúng tôi đo nhiêt độ và độ
pH (một khái niệm khoa học nào đó) và phải thường xuyên điều chỉnh; vì
nếu không, theo tay bán hàng hướng dẫn, lũ cá sẽ chết. Tôi lấy làm lạ
là không hiểu những con cá thiên nhiên sống ra sao nếu chúng không có
máy lọc nước, không có sỏi nhân tạo, lại không được điều chỉnh nhiệt độ
và độ pH.
Sau đó vợ chồng tôi đem cá về, đặt tên cho từng con, yêu thương chúng,
và chúng đã là những thành viên trong nhà. Rồi một hôm tôi thấy chú
Bob-Ðuôi-Lớn đã bắt đầu có mấy chỗ xơ xác và mục nát ở vây. Thế là
chúng tôi phải cho thêm thuốc vào; nhưng không ăn thua, vì chẳng bao
lâu sau toàn bộ cánh vây đã tróc hết. Rồi một số con cá bắt đầu bơi
ngửa. Cuối cùng tất cả đều bị mục hết vây, và chúng tôi không thể cầm
lòng khi thấy lũ cá chỉ còn những cái thân bé bé trôi nổi trong bể.
Trong một nỗi tiếc thương vô hạn, vợ tôi đành phải cho lũ cá vào sọt
rác và cất bể kính xuống hầm nhà. Sau đó tự thề rằng sẽ cạch, rằng sẽ
không bao giờ nuôi cá cảnh nữa. Tất nhiên chúng tôi sẽ không nuôi nữa,
vâng, chỉ đến một lúc nào đó khi mà vợ tôi lại cao hứng.
Ðấy, đó là tất cả những gì tôi biết về chơi thú kiểng; ý tôi muốn nói
là tôi chỉ có một thành công thực sự là Shawna. Có lẽ Shawna chưa hoàn
toàn là một người bạn tâm sự thích hợp, nhưng nó rất trung thành. Mỗi
khi tôi thấy buồn tẻ, thì chú-bạn-thông-minh-như-người-trong-đời-tôi
lại đến an ủi. Mỗi khi tôi thấy cô đơn, thì tôi luôn tin rằng Shawna sẽ
là người bạn nhắc nhở rằng vẫn còn có ai đó cần đến tôi. Nó sẽ dùng mũi
đẩy cửa, mon men vào phòng, nằm xuống bên tôi và giằng xé tấm đệm. (End)
chatonsanhdieu
chatonsanhdieu
Nhà thiết kế chuyên nghiệp
Nhà thiết kế chuyên nghiệp

Tổng số bài gửi : 578
Join date : 01/06/2009
Đến từ : Nơi Shaymin ở...............thiên đường của các loài hoa
Jing : 1085029
Được cảm ơn : 27

Về Đầu Trang Go down

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi! Empty Re: Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

Bài gửi by chuộtcon 97 Thu Jun 04, 2009 4:08 pm

thank
chaton câu bai` giỏi vãi
chuộtcon 97
chuộtcon 97
Moderator
Moderator

Tổng số bài gửi : 143
Join date : 01/06/2009
Đến từ : the world of pokemon
Jing : 1084487
Được cảm ơn : 7

Về Đầu Trang Go down

Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi! Empty Re: Truyên hài hước của Dave Barry, vui thôi rồi!

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết